ĐÀ LẠT – VIẾT CHO NHỮNG MÙA NHỚ

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn!”

-Chế Lan Viên-

Viết như vầy cứ như trích thơ trong mấy bài nghị luận văn học ấy mấy bạn nhỉ?

Làm văn nghị luận rất chán, nhưng nếu để bày tỏ sự nhớ nhung của mình với Đà Lạt, mình sẽ không ngại viết một lần nữa đâu!

Vậy mình bắt đầu phân tích câu thơ đầu cho các bạn nghe nhé.

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở”

Quay trở lại ba năm về trước, lúc mình còn là cô nữ sinh lớp 10 ấy, một hôm, trong lớp IELTS Speaking, thầy bảo “Tell me about your hometown”, mình trả lời nhanh lắm, ủa hometown của mình là Đà Lạt nè, ờ thì nghe đâu cũng thấy Đà Lạt thành phố ngàn hoa nè, thành phố thông reo nè, thành phố tình yêu nè, ờ nơi có khi hậu khác hẳn những nơi khác của Việt Nam nè, Paris thu nhỏ nè… Cái mình nói một tràng bám theo mấy cái note. Thế rồi ông thầy lại hỏi thế còn you nghĩ thế nào về Đà Lạt, mình bỗng ngẩn ra, và phán đại câu I cũng thấy nó đẹp, nhưng mà ở lâu quá I nhìn chán rồi.

Và nếu tính thời điểm đó thì đúng thật, vì 15 16 năm chỉ có ở nhà đi học, lâu lâu có khách lên Đà Lạt chơi mới đi mấy cái Vườn hoa Đà Lạt, Thung lũng tình yêu, gì gì đấy, nhưng mà đi hoài thì cũng phải chán thôi. Đúng là lúc đó mình chỉ thấy nơi đây là nơi mình sinh ra và lớn lên, hết.

Thế rồi năm lớp 10 cứ tưởng là chỉ trôi qua nhè nhẹ, nhưng thật may mắn vì cuối năm mình gặp được những anh chị tuyệt vời, mình được đi chệch ra khỏi những con đường quen thuộc, và len lỏi trong những con đường đầy thông reo thật sự, với tiếng rì rì man mát của gió và ánh mặt trời cứ đuổi theo xe của tụi mình. Và đó là lần đầu tiên (trong kí ức) mình được thấy Đà Lạt dưới một cặp mắt khác, một cặp mắt chỉ có trời xanh mây trắng, những con đèo ngoằn ngoèo, những hàng cây xanh rì đung đưa theo bản nhạc mà gió hát lên, ánh nắng mặt trời e ấp lấp ló sau hàng cây ấy cùng những tiếng cười hòa vang. Tựa như lần đầu bao giờ cũng đẹp nhất, và cũng chẳng bao giờ so sánh được với bất kì thứ gì. Và thế là từ sau lần mở nhãn ấy, mình đâm thích thú tìm tòi Đà Lạt hơn, mình cùng bao nhiêu người bạn cùng đi chơi, những ngày này, chúng mình cùng la cà quán này quán nọ, nhâm nhi ly cà phê, nghe bài nhạc của Lý, bắt đầu luyên thuyên những câu chuyện không hồi kết, rồi hụt hẫng chào tạm biệt. Những ngày khác, chúng mình dắt con xe chạy dọc các con đường, chạy quanh hồ, chạy quanh núi, chạy lên Đưng K’Nớ, chạy xuống cả Phan Rang, tụi mình cứ thế chạy, chạy cùng bầu trời, cùng nắng vàng, cùng gió mát. Mình còn nhớ cả những ngày, chúng mình chẳng chạy đâu cả, chẳng quán nọ quán kia, chỉ ngồi ở quảng trường, từ chiều đến tối, ngắm hồ, ngắm Đà Lạt và những con người chạy qua chạy lại, và cả hoàng hôn, một trong những thứ mình nhớ nhất khi đi xa. Nhiều kỉ niệm quá biết nói sao cho hết. Thế mà chỉ vừa mấy tháng trước thôi, mình đã nói mình sẽ không nhớ nơi đây đâu đấy! Vì nơi này thật nhàm chán.

“Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”

Vậy mà sang đây mình bắt đầu thấy mình có vẻ sai, ở đây mình không thấy chán nữa, một ngày vừa nhắm lại mở ra đã thấy hết ngày, bao nhiêu việc để làm, bao nhiêu cuộc vui, bao nhiêu cái lạ, và chuẩn bị có nhiều cái khó khăn hơn. Nhưng mình nhớ cái nhàm chán, cái chầm chậm mà nhẹ nhàng ấy. Mình bật nhạc Lý thì nhớ về ly café lắc ở nơi có chiếc xe đạp, mình nhìn những con dốc thì nhớ những ngày cả đám đua nhau vặn tay lái ùn ùn lên tới đỉnh dốc, nhìn bầu trời thì nhớ những ngày thơ thẩn đứng giữa trường nhìn lên và thốt lên câu “hôm nay trời đẹp quá” và bao lần lấy cớ trời đẹp để ra ngoài.

Đà Lạt đối với mình, nó là những mảng đơn sơ, nhưng mang một tấm lòng thật lớn chứa chan bao trái tim người Đà Lạt và ngay cả người đến Đà Lạt. Và khi bạn may mắn được nhìn thấy những mảnh ghép đó được xếp cạnh nhau, thì, cả đời bạn cũng sẽ chẳng quên được, bức tranh xinh đẹp ấy sẽ có bạn (tất nhiên rồi), bầu trời, gió, ánh mặt trời (một lần nữa), những người bạn yêu quý (mảnh này lớn quá lớn), kí ức, kỉ niệm (nó cứ lớn dần theo năm tháng và dọng vô mặt bạn khi nào không biết), từng nhà từng cửa từng quán từng bánh tráng nướng, từng bánh căn từng nụ cười từng cái chào thân thiện, và sẽ đặc biệt hơn hẳn nếu có NỖI NHỚ.

Nỗi nhớ khiến mình cảm thấy yêu thương và trân trọng tất cả nhiều hơn, và mình hứa rằng, ngày mình về, mình sẽ yêu ĐÀ LẠT nhiều hơn nữa!

Vì Đà Lạt không chỉ là Đà Lạt.

Leave a comment